Ngày lấy nhau, anh ngỡ mình còn đang mơ bởi chẳng bao giờ dám tin có ngày anh – một thằng chàng nhà quê cục mịch lại có duyên may cưới được cô vợ xinh đẹp đi du học từ trời tây về.
Anh cứ nghĩ rằng ông trời đã ban cho mình một đặc ân quá lớn, cơ duyên anh đến với vợ từ boi vậy nhưng mọi thứ anh đã làm nó trở nên phức tạp hơn chỉ vì thiếu lòng tin.
Mỗi lần dắt nhau về thăm họ hàng, vợ đảm đang chu toàn vai trò dâu đảm, thầy u thì mát dạ còn anh thì tự hào không để đâu cho hết. Lần nào về, u cũng rỉ tai anh bảo phải biết đường mà “để mắt” đến vợ kẻo có đứa nó “hớt” đi mất. Nghe lời u, anh “để mắt” bằng cách tặng vợ 2 thiên thần bé bỏng, để 2 “thiên thần” này cùng anh làm nhiệm vụ “để mắt”.